Bỗng một ngày em thấy lòng này trầm mặc, chán những ngày buồn tênh, chán cảm giác nửa vời lỡ dỡ, chán những lúc chờ đợi ngô nghê hay đơn giản em chỉ muốn biến mất…
Tìm nơi nao có bầu trời ngát xanh, có không khí trong veo, có yên ả thanh bình dạo khắp mọi nẻo, uống chút gì đó, ngâm nga vài câu hát chả biết tên, ngủ một giấc… sáng mai tỉnh dậy lòng này có êm ả hơn không?
Có người cười bảo em rỗi hơi đến thế, nhưng đành thôi…
Đời này có mấy chốc, còn ngày nào ta phải vướng bận nhiều, em nhỉ?
Em có đôi giày êm ái.
Cùng em đi khắp phương trời.
Em có giấc mơ thật đẹp!
Mộng rằng em chẳng vương chút âu sầu…
Em có một câu thần chú.
Rằng ‘Chẳng có chuyện gì cả.’
– Ừ, chẳng có gì hết em ơi!